Nhân đọc entry " mơ toàn chuyện trên mây ' của blogger G.U.Y mình thực sự giật mình . Ngày xưa , mình đã từng nghe bài hát "Qua cơn mê " của Trịnh Lâm Ngân . Nghe rất nhiều lần . Và cũng rất là thích . Thế mà mình nào thấy " mơ toàn chuyện trên mây " có gì là lạ đâu .Có phải vì mình chỉ entendre chứ nào có écouter !! Hay chỉ vì ngày xưa bọn chúng mình đã ...toàn " mơ toàn chuyện trên mây" nên không thấy lạ hay không ? ! Không phải sao ...! Mình nhớ hồi đó mình và nhỏ Hồng bạn thân đã có những mơ trên mây trong những lần tâm tình lãng đãng :
- Ê mậy ...tao nghĩ nếu hết chiến tranh chắc buồn lắm ...
- ...đâu còn những người hùng ...
- ... đâu còn lính mà yêu nữa ...
--------------
- Ê mậy tao muốn có một người yêu lý tưởng ..
- Ừ ..mà phải ở thiệt là xa ...
- chỉ gặp nhau qua thư thôi ...
-...không cần gặp mặt ...
----------
-Ê mậy ...nữa mình già á ...chắc là thấy ghê lắm ...
-...ừ ...vậy mình nên tự tử lúc bốn mươi tuổi ....
- ..mình chất đầy hoa trong phòng ..ban đêm ...
- ...rồi ngủ luôn ...
-----------------
-vv ...vv
và cũng chính những cái mơ trên mây đó của những cái đầu tiểu tư sản lãng mạn ấy ( như chúng mình vậy ) nên cuộc chiến ấy đã kết thúc nhanh vì thất thủ ngoài sức tưởng tượng - bằng lời kêu gọi buông súng của vị tổng chỉ huy họ Dương ( tuy rằng mình nhớ không lầm thì tướng Khoa ở vùng bốn đã không chấp hành lệnh và ông quyết tử thủ ...- ông và phó tướng cũng đã tự tử -)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét