Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Bệnh GIÀ

      Tuần trước mình đưa tang hai người ! Rồi mình hay tin một bạn blog vừa qua đời ! Ôi những sự kiện đau buồn đã làm cho trái tim già nua của mình chao đảo - đầu óc mình lúc nào cũng trống rỗng , loạng choạng .Mình bỗng thấy mọi thứ sao mà vô nghĩa và tội nghiệp . Trong nhiều ngày liền mình uể oải chẳng muốn làm gì - chẳng làm nổi một việc gì . Có một việc viết blog để giải tỏa mà mình cũng thấy vô nghĩa luôn ! Mình buồn bả , mình mất phương hướng , mình vô hồn . Thật đáng sợ .  Và rồi tất nhiên mình  bị bệnh thật ! Nhưng cũng may là sau mấy ngày uống thuốc mình  hết bệnh thì mình lại cũng thấy mất luôn căn bệnh chán buồn u ẩn ! Tạ ơn trời Phật !

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Cần suy nghĩ lại !

     Hồi hôm mình nghe kể chuyện một ông nọ sau khi ông chính thức trao căn nhà  cho con trai thừa kế ,ông đã trở thành người ở đậu tội nghiệp trong chính ngôi nhà của mình . Một chi tiết rất bi hài là nửa khuya ông đi tiểu vào bô , ông không dám  tiểu một cách  tự nhiên  vì ông sợ tiếng nước xè xè  làm con dâu thức giấc rồi nó lại càu nhàu . Con dâu đã ngang nhiên  làm chủ nhà !còn ông đã nghiễm nghiên trở thành người ở đậu trong cái nhà mà vốn là của chính  ông tạo nên bằng mồ hôi nước mắt !
    Sáng nay đi đám tang một ông bác , gặp một anh bạn già , hỏi thăm :
  - Sao , nghe nói sắp chuyển lên SG hả ?
- Dà , thì cũng muốn ở chung với con đó mà !
 - Thôi ! cứ ở riêng đi . mình làm chủ mình không sướng sao ?!
- ...!
- Lúc đầu thì tốt đẹp lắm ..., nhưng sau lâu dần thì ...ứ hự  Hơn nữa người già như tụi mình thì dễ tủi thân lắm . Ngoài con mình thì lại còn có dâu mình . Mà thường thì con dâu mình lại nắm quyền trong nhà chứ không phải là con trai mình ...Đó là điều bất hạnh của bọn mình ...Bà hãy suy nghĩ lại đi  .
- ...!
-Để mình kể bà nghe chuyện của đại gia C.H nhé . Ông ta giàu nức như thế , nổi tiếng làm từ thiện , cúng chùa như thế mà ...chỉ cho bà mẹ  năm trăm ngàn để đi khám bệnh ở SG . Số tiền đó chắc chỉ đủ cho bà cụ đi xe thôi . Ông ta lại còn dặn thêm " tui cho chừng đó thôi đó , đừng có mà xin thêm nhen ..." chính miệng bà cụ kể lại cho tôi nghe , tôi nói gian tôi không làm con người ...!
- Trời ! Giàu có bạc tỷ  làm chi mà khốn nạn thế ! Anh kể chứ người khác kể thì tôi nhất định không tin .
- Bởi ta nói cũng do con vợ nó quản lý ngặt quá mới vậy .
- Sao có người ra dáng đại gia mà ...đa dại quá vậy ta .
- Thì hãy biết rõ biết kỹ điều nầy để mà phòng trước thì hay hơn bà ơi .
- Ừ  ! !
 
    Ừ phải! mình đã  nhớ có người nói rằng nhà của cha mẹ cũng là nhà của mình nhưng nhà của con thì không phải là nhà mình  ! Nhưng con trai mình thì khác . Nó rất có hiếu . Nó rất có tình nghĩa . Nó cũng rất biết suy nghĩ . Vấn đề này phải cần xem xét lại ! Nhiều không phải là tất cả !



.........................................................................................................

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Lười ơi !

Mỗi buổi sáng trong ngày , sau khi dành 30 phút cho đi bộ , sau đó là ăn sáng , sau đó là dọn dẹp nhà cửa , ...mình rất thích ngồi vào máy tính - lên mạng đọc tin tức , lang thang các blog quen thuộc ...và cuối cùng là ngắm căn nhà ( blog ) của mình . Nghĩ cũng ngộ thiệt . Khi hồi bình thường đang đi thể dục hoặc đang ăn sáng mình rất có hứng khởi viết một đề tài ( nóng sốt ) nào đó . Nhưng khi chuẩn bị vào trang viết thì mình lại lười ơi là lười .Thật không hiểu nỗi mình nữa .Bây giờ cũng vậy nè .

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Tình cờ ...

Nhớ em xưa
 Một người em gái
 tuổi mười tám
 hay mơ mộng viễn vông

Một hôm
 em chợt nhìn thấy

hoàng tử

 Một nụ cười tình cờ
 một cái nhìn tình cờ
 một quan tâm tình cờ

đã làm em say ...
 đã khiến em ngây 

Và 
nếu tình yêu đầu đời là mật ngọt
thì 
Đó là mật ngọt
của em !
                              
               Kỉ niệm những giờ học toán ( năm học11)

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

đâu còn cơ hội !

  Mình xem báo viết về chứng bệnh run tay , tự nhiên mình nhớ má chảy nước mắt .Năm đó , trước lúc má mất độ mấy tháng , má cũng bị chứng run tay - hồi đó mình vừa về lại BT và đã cất nhà riêng - Trong một lần , mình đã thấy má run tay ...Đó là biểu hiện của sự rất yếu của má đó . Vậy mà hình như lúc đó mình chỉ quan tâm một cách rất hời hợt  ! Ôi má ơi ! con gái má tệ quá rồi ! Con thấy quá đỗi ân hận . Con muốn tự lên án mình đã không tròn bổn phận của một đứa con . Lẽ ra con phải  chăm sóc má thật nhiều thật nhiều hơn nữa  . Lẽ ra con phải trò chuyện thật nhiều thật nhiều hơn nữa với má (vì má rất thích nói chuyện với con mà ) . Lẽ ra con phải ...
   Trời ơi ! còn rất nhiều cái lẽ ra ...mà mình còn thiếu sót với má . Má ơi ! con nhớ thương má vô cùng !Làm sao con còn có thể có cơ hội để báo hiếu cho má nữa má ơi !